Đoàn chúng tôi rời Tanzania qua Kenya theo đường bộ vào cửa khẩu Namanga tới Vườn Quốc Gia Amboseli. Thủ tục nhập cảnh đơn giản, cô an ninh thân thiện bao nhiêu thì thủ tục thăm Vườn Quốc Gia phức tạp hơn nhiều lần (cả khi ra cũng rà từng số hộ chiếu). Người tài xế đem danh sách có đủ thông tin cần thiết cho nhà chức trách kiểm tra rõ lâu.
Trong lúc chờ đợi bạn được may mắn làm quen nhiều chị em bán hàng lưu niệm đẹp (và xấu có cả) đủ màu sắc rực rỡ. Các anh chị Tây tha hồ chụp ảnh và trả tiền cho người mẫu không rẻ chút nào, riêng dân phượt Việt quá rành chiêu này nên quyết không vấn vương váy thổ cẩm nhé!
Lọt được vào vườn đã gần cuối chiều nhưng may sao nắng soi trong vắt nên đỉnh Kilimanjaro hiện rất rõ, khá nhiều du khách tiếc nuối bởi chỉ 50% người tham quan nhìn được nếu hôm đó núi không bị mây che phủ. Xe mới chạy ít phút đã thấy một đại gia đình voi đủng đỉnh trong buổi hoàng hôn tuyệt đẹp. Đi một đoạn nữa bác tài reo lên nho nhỏ “lion”, vô cùng hiếm khi chúa sơn lâm an toạ gần đường cho bạn có tấm ảnh đẹp, cặp đôi mải mê tình tự hồi lâu mới bỏ đi vì phát hiện bị chụp lén, nếu không có cơ may đến đây làm sao trực diện với cảnh thú hoang sinh sống yên bình đến thế.
Dễ nhận ra nhất là đàn nai quây quần giữa trảng cỏ thưa thớt, đó là loài yếu ớt nhất của cộng đồng thú nên chúng luôn kiếm ăn chỗ trống để quan sát kẻ thù từ mọi hướng – thương thế những con nai vàng ngơ ngác? Cũng yêu lắm các chú ngựa vằn luôn điềm đạm xuất hiện từng cặp và đứng tựa nhau rất lâu, có cả mối tình tay ba khi con mái ở giữa cho hai chàng dụi vào cổ, hichic.
Sáng sớm hôm sau là cảnh tượng ngoạn mục xem thú rời tổ khi mặt trời ló dạng, từng bầy lũ lượt kiếm ăn và loài thú lớn luôn ẩn mình chờ miếng mồi ngon, quy luật này con người tiếp nhận thật hoàn hảo…
Từ trưa đến hết chiều cả đoàn bon bon về Nairobi được chứng kiến cảnh kẹt xe hoành tráng chả kém Sài Gòn hay Hà Nội, lúc này ai cũng cảm thấy khó thở, tức ngực, cổ họng khô khốc. Chỉ ở lại thành phố một đêm mà tôi nhớ quay quắt đồng cỏ, rừng cây đã trải nghiệm mấy ngày qua.
Duy nhất được an ủi là wifi khách sạn rất tốt để gửi bạn bè yêu quý bài viết dài gấp đôi mà không sợ kẹt như mọi khi.
——
P/S: Kể nốt chuyện ăn kem buổi tối tầng thượng Tune Hotel, kem chưa hết mà lạnh quá thèm về phòng uống trà gừng (đem từ VN) nên hỏi xin nước sôi, anh quản lý nhiệt tình “bà có chỗ đựng?” madam gật đầu chìa ra cái phích nhỏ thế là hoá đơn tính tiền 90shiling-Hot water lemon, tức là đưa 1$ nhận lại 10xu không kể kem trả tiền rồi haha
Tác giả: Hạnh Lê
Fanpage: Những Tản Mạn Nhỏ
Leave A Reply